David McCollough Jr. Ảnh: The Swellesley Report |
Thế nhưng, bài phát biểu của David McCollough lại được nhiều tờ báo và hãng tin Mỹ đăng tải, và thu hút được hàng chục ngàn comment (bình luận) trên mạng Internet, phần lớn đều ủng hộ thông điệp của ông McCollough.
Trong bài diễn văn tại lễ tốt nghiệp năm 2012, thay vì lặp lại những câu sáo mòn như "Chúng tôi rất tự hào về các em", "Các em rất tài năng", "Thế giới là của các em"..., ông McCollough đưa ra một thông điệp mà giới truyền thông Mỹ mô tả là "Xin chào mừng các em đến với cuộc đời thực".
Wellesley
High là trường công nổi tiếng ở thị trấn giàu có Wellesley, có truyền thống lâu
đời và từng sản sinh nhiều nhân tài cho nước Mỹ. David McCollough Jr là con
trai của nhà sử học - nhà văn David McCollough, người từng đoạt giải thưởng
Pulitzer.
Trước
các học sinh của mình đang xúng xính trong bộ đồng phục tốt nghiệp giống nhau,
đang háo hức cầm trên tay tấm bằng, McCollough dõng dạc nói rằng "Các em
chẳng có gì là đặc biệt", "chẳng có gì là phi thường"! Một gáo
nước lạnh như được giội xuống mọi thành tích vẻ vang của trường!
Được chăm bẵm quá mức
Trước
bao ánh mắt mở to sửng sốt, McCollough điềm nhiên nói tiếp: "Các em đã
được hầu hạ tận miệng, nâng niu mỗi ngày, được nuông chiều, được bảo bọc cẩn
thận. Vâng, người lớn đã ôm hôn các em, cho các em ăn, lau miệng... cho các em.
Họ dạy dỗ, hướng dẫn, lắng nghe, động viên và an ủi các em. Các em được nâng
niu, phỉnh phờ, dỗ ngon dỗ ngọt, được nghe toàn những lời nài nỉ.
Các
em được người lớn ngợi khen đến tận trời xanh, được gọi là cục cưng. Đúng vậy
đó. Chúng tôi đã ở bên cạnh các em trong các trò chơi, vở kịch, các cuộc biểu
diễn âm nhạc, hội chợ khoa học. Những nụ cười tỏa sáng khi các em bước vào
phòng, đáp lại mỗi tin nhắn trên Twitter của các em là những tiếng hô hào hứng.
Và giờ các em đã chinh phục được trường trung học. Nhưng đừng lầm tưởng rằng các
em là đặc biệt. Không có chuyện đó đâu nhé!".
Đến
đây, McCollough dẫn các học sinh vào một hiện thực đang chờ đợi mình. "Mỗi
năm có ít nhất 3,2 triệu học sinh tốt nghiệp từ hơn 37.000 trường trung học
trên toàn quốc. Đó là 37.000 học sinh tiêu biểu của các trường, 37.000 chủ tịch
hội học tập, 92.000 giọng ca nổi bật, 340.000 vận động viên... Nhưng tại sao
lại tự giới hạn chúng ta ở trường trung học thôi? Hãy thử nghĩ xem. Nếu cả
triệu người mới có một người như các em thì trên thế giới 6,8 tỉ dân này sẽ có
tới gần 7.000 người như các em. Hãy nhìn toàn cảnh. Hành tinh của chúng ta
không phải là trung tâm Hệ mặt trời, Hệ mặt trời không phải là trung tâm Ngân
hà, Ngân hà cũng chẳng phải là trung tâm vũ trụ. Các nhà thiên văn đã khẳng
định vũ trụ không có trung tâm đâu, do đó các em không thể là "cái
rốn" của vũ trụ. Ngay cả tỉ phú Mỹ nổi tiếng Donald Trump cũng chẳng là
"cái đinh" gì".
McCollough
dẫn dắt tiếp: "Người Mỹ chúng ta giờ đây yêu các danh hiệu hơn là những
thành công thật sự. Chúng ta coi danh hiệu là mục tiêu và sẵn sàng thỏa hiệp,
tự hạ thấp các chuẩn mực, hoặc phớt lờ thực tế khi cho rằng đó là cách nhanh
nhất hoặc duy nhất để có được những thứ có thể đem ra khoe mẽ, để có một vị trí
tốt hơn trong xã hội... Hậu quả là chúng ta đang coi rẻ các trải nghiệm đáng
giá, thế nên việc xây dựng một cơ sở y tế ở Guatemala trở thành chìa khóa để
chạy xin vào học tại Bowdoin (học viện nghệ thuật nổi tiếng ở Mỹ) hơn là việc
này vì cuộc sống của người dân Guatemala".
Hạnh phúc không tự tìm đến
McCollough
nhấn mạnh mục tiêu thật sự của giáo dục không phải đem lại lợi thế vật chất mà
là sự hiểu biết, yếu tố quan trọng của hạnh phúc. "Trước khi các em tỏa đi
khắp nơi, tôi kêu gọi các em hãy làm những gì mình yêu thích và tin tưởng. Hãy
kháng cự lại sự thỏa mãn nhất thời, vẻ lóng lánh bề ngoài của vật chất, sự tê
liệt của lòng tự mãn. Hãy xứng đáng với những lợi thế mà mình có".
Sau
khi khuyên các học sinh hãy tiếp tục đọc sách thường xuyên, phát triển ý thức
về đạo đức, khẳng định cá tính, dám ước mơ, làm việc chăm chỉ và tư duy độc
lập, yêu những người mình yêu hết mình, McCollough nhắc nhở: "Hãy làm như
vậy một cách nhanh chóng, bởi mỗi giây phút đều quý giá. Cuộc sống hạnh phúc,
có ý nghĩa là một thành tựu đòi hỏi nỗ lực, chứ không phải là thứ từ trên trời
rơi xuống vì các em là người tốt hay vì cha mẹ đưa đến tận tay các em.
Các
em hãy nhớ rằng những người tạo dựng nên nước Mỹ đã nỗ lực đảm bảo quyền được
sống, được tự do và mưu cầu hạnh phúc. Mưu cầu là một động từ, và tôi nghĩ các
em sẽ không có nhiều thời gian để nằm ườn một chỗ xem mấy trò nhảm nhí trên
YouTube. Đừng mong chờ cảm hứng và niềm đam mê sẽ tự tìm đến với các em. Hãy
đứng dậy, bước ra bên ngoài, tự mình khám phá, tìm kiếm cảm hứng cùng niềm đam
mê và hãy giữ chắc nó bằng cả hai bàn tay".
Kết
thúc phát biểu của mình, ông McCollough nhắn nhủ các học sinh hãy tự chủ, độc
lập, sáng tạo không vì sự thỏa mãn do hành động đó mang lại, mà vì những điều
tốt đẹp nó đem đến cho người khác. "Và khi đó, các em sẽ phát hiện sự thật
vĩ đại và lạ lùng của cuộc sống. Đó là lòng vị tha, sống vì người khác, và đó
là điều tuyệt vời nhất các em có thể làm được cho bản thân. Những niềm vui ngọt
ngào nhất trong cuộc sống chỉ đến khi các em nhận ra rằng mình không có gì là
đặc biệt".
Sự
quan tâm thái quá của người lớn khiến cái tôi của bọn trẻ phình to. Do đó, tôi
nghĩ chúng cần một cách suy nghĩ mới. Đưa chúng vào đời với cái tôi quá lớn
chẳng khác nào làm hại chúng.
McCollough
khẳng định. Trả lời phỏng vấn Fox News, McCollough giải thích ông muốn các học
sinh hiểu rằng chúng phải nỗ lực nếu muốn thành công trong cuộc đời.
Theo The Swellesley Report, Tuổi trẻ
|
Xem bài gốc tiếng Anh
Wellesley
High grads told: “You’re not special”
We’d been hearing good things over the weekend about
Wellesley High School English teacher David McCullough, Jr.’s faculty speech to
the Class of 2012 last Friday. Here it is, in its entirety, courtesy of Mr.
McCullough:
Dr. Wong, Dr. Keough, Mrs. Novogroski, Ms. Curran, members
of the board of education, family and friends of the graduates, ladies and
gentlemen of the Wellesley High School class of 2012, for the privilege of
speaking to you this afternoon, I am honored and grateful. Thank you.
So here we are… commencement… life’s great forward-looking ceremony. (And
don’t say, “What about weddings?” Weddings are one-sided and
insufficiently effective. Weddings are bride-centric pageantry.
Other than conceding to a list of unreasonable demands, the groom just stands
there. No stately, hey-everybody-look-at-me procession. No being
given away. No identity-changing pronouncement. And can you imagine
a television show dedicated to watching guys try on tuxedos? Their
fathers sitting there misty-eyed with joy and disbelief, their brothers lurking
in the corner muttering with envy. Left to men, weddings would be, after
limits-testing procrastination, spontaneous, almost inadvertent… during
halftime… on the way to the refrigerator. And then there’s the frequency
of failure: statistics tell us half of you will get divorced. A winning
percentage like that’ll get you last place in the American League East.
The Baltimore Orioles do better than weddings.)
But this ceremony… commencement… a commencement works every time. From
this day forward… truly… in sickness and in health, through financial fiascos,
through midlife crises and passably attractive sales reps at trade shows in
Cincinnati, through diminishing tolerance for annoyingness, through every
difference, irreconcilable and otherwise, you will stay forever graduated from
high school, you and your diploma as one, ‘til death do you part.
No, commencement is life’s great ceremonial beginning, with its own attendant
and highly appropriate symbolism. Fitting, for example, for this
auspicious rite of passage, is where we find ourselves this afternoon, the
venue. Normally, I avoid clichés like the plague, wouldn’t touch them
with a ten-foot pole, but here we are on a literal level playing field.
That matters. That says something. And your ceremonial costume…
shapeless, uniform, one-size-fits-all. Whether male or female, tall or
short, scholar or slacker, spray-tanned prom queen or intergalactic X-Box
assassin, each of you is dressed, you’ll notice, exactly the same. And
your diploma… but for your name, exactly the same.
All of this is as it should be, because none of you is special.
You are not special. You are not exceptional.
Contrary to what your u9 soccer trophy suggests, your glowing seventh grade
report card, despite every assurance of a certain corpulent purple dinosaur,
that nice Mister Rogers and your batty Aunt Sylvia, no matter how often your
maternal caped crusader has swooped in to save you… you’re nothing
special.
TECHIEST COMMENCEMENT
SPEAKERS OF 2012
Yes, you’ve been pampered, cosseted, doted upon, helmeted,
bubble-wrapped. Yes, capable adults with other things to do have held
you, kissed you, fed you, wiped your mouth, wiped your bottom, trained you,
taught you, tutored you, coached you, listened to you, counseled you,
encouraged you, consoled you and encouraged you again. You’ve been
nudged, cajoled, wheedled and implored. You’ve been feted and fawned over
and called sweetie pie. Yes, you have. And, certainly, we’ve been
to your games, your plays, your recitals, your science fairs. Absolutely,
smiles ignite when you walk into a room, and hundreds gasp with delight at your
every tweet. Why, maybe you’ve even had your picture in the Townsman! [Editor’s
upgrade: Or The Swellesley Report!] And now you’ve conquered high
school… and, indisputably, here we all have gathered for you, the pride and joy
of this fine community, the first to emerge from that magnificent new building…
But do not get the idea you’re anything special. Because you’re not.
The empirical evidence is everywhere, numbers even an English teacher can’t
ignore. Newton, Natick, Nee… I am allowed to say Needham, yes? …that has
to be two thousand high school graduates right there, give or take, and that’s
just the neighborhood Ns. Across the country no fewer than 3.2 million
seniors are graduating about now from more than 37,000 high schools.
That’s 37,000 valedictorians… 37,000 class presidents… 92,000 harmonizing
altos… 340,000 swaggering jocks… 2,185,967 pairs of Uggs. But why limit
ourselves to high school? After all, you’re leaving it. So think
about this: even if you’re one in a million, on a planet of 6.8 billion that
means there are nearly 7,000 people just like you. Imagine standing
somewhere over there on Washington Street on Marathon Monday and watching
sixty-eight hundred yous go running by. And consider for a moment the
bigger picture: your planet, I’ll remind you, is not the center of its solar
system, your solar system is not the center of its galaxy, your galaxy is not
the center of the universe. In fact, astrophysicists assure us the
universe has no center; therefore, you cannot be it. Neither can Donald
Trump… which someone should tell him… although that hair is quite a phenomenon.
“But, Dave,” you cry, “Walt Whitman tells me I’m my own version of
perfection! Epictetus tells me I have the spark of Zeus!” And I
don’t disagree. So that makes 6.8 billion examples of perfection, 6.8
billion sparks of Zeus. You see, if everyone is special, then no one
is. If everyone gets a trophy, trophies become meaningless. In our
unspoken but not so subtle Darwinian competition with one another–which
springs, I think, from our fear of our own insignificance, a subset of our
dread of mortality — we have of late, we Americans, to our detriment, come to
love accolades more than genuine achievement. We have come to see them as
the point — and we’re happy to compromise standards, or ignore reality, if we
suspect that’s the quickest way, or only way, to have something to put on the
mantelpiece, something to pose with, crow about, something with which to
leverage ourselves into a better spot on the social totem pole. No longer
is it how you play the game, no longer is it even whether you win or lose, or
learn or grow, or enjoy yourself doing it… Now it’s “So what does this
get me?” As a consequence, we cheapen worthy endeavors, and building a
Guatemalan medical clinic becomes more about the application to Bowdoin than
the well-being of Guatemalans. It’s an epidemic — and in its way, not
even dear old Wellesley High is immune… one of the best of the 37,000
nationwide, Wellesley High School… where good is no longer good enough, where a
B is the new C, and the midlevel curriculum is called Advanced College
Placement. And I hope you caught me when I said “one of the best.”
I said “one of the best” so we can feel better about ourselves, so we can bask
in a little easy distinction, however vague and unverifiable, and count
ourselves among the elite, whoever they might be, and enjoy a perceived leg up
on the perceived competition. But the phrase defies logic. By
definition there can be only one best. You’re it or you’re not.
If you’ve learned anything in your years here I hope it’s that education should
be for, rather than material advantage, the exhilaration of learning.
You’ve learned, too, I hope, as Sophocles assured us, that wisdom is the chief
element of happiness. (Second is ice cream… just an fyi) I
also hope you’ve learned enough to recognize how little you know… how little
you know now… at the moment… for today is just the beginning. It’s where
you go from here that matters.
As you commence, then, and before you scatter to the winds, I urge you to do
whatever you do for no reason other than you love it and believe in its
importance. Don’t bother with work you don’t believe in any more than you
would a spouse you’re not crazy about, lest you too find yourself on the wrong
side of a Baltimore Orioles comparison. Resist the easy comforts of
complacency, the specious glitter of materialism, the narcotic paralysis of
self-satisfaction. Be worthy of your advantages. And read… read all
the time… read as a matter of principle, as a matter of self-respect.
Read as a nourishing staple of life. Develop and protect a moral
sensibility and demonstrate the character to apply it. Dream big.
Work hard. Think for yourself. Love everything you love, everyone
you love, with all your might. And do so, please, with a sense of
urgency, for every tick of the clock subtracts from fewer and fewer; and as
surely as there are commencements there are cessations, and you’ll be in no
condition to enjoy the ceremony attendant to that eventuality no matter how
delightful the afternoon.
BEST & WORST CELEBRITY TECH MOMENTS OF 2012
The fulfilling life, the distinctive life, the relevant life, is an
achievement, not something that will fall into your lap because you’re a nice
person or mommy ordered it from the caterer. You’ll note the founding
fathers took pains to secure your inalienable right to life, liberty and the
pursuit of happiness–quite an active verb, “pursuit”–which leaves, I should
think, little time for lying around watching parrots rollerskate on
Youtube. The first President Roosevelt, the old rough rider, advocated
the strenuous life. Mr. Thoreau wanted to drive life into a corner, to
live deep and suck out all the marrow. The poet Mary Oliver tells us to
row, row into the swirl and roil. Locally, someone… I forget who… from
time to time encourages young scholars to carpe the heck out of the diem.
The point is the same: get busy, have at it. Don’t wait for inspiration
or passion to find you. Get up, get out, explore, find it yourself, and
grab hold with both hands. (Now, before you dash off and get your YOLO
tattoo, let me point out the illogic of that trendy little expression–because
you can and should live not merely once, but every day of your life.
Rather than You Only Live Once, it should be You Live Only Once… but because
YLOO doesn’t have the same ring, we shrug and decide it doesn’t matter.)
None of this day-seizing, though, this YLOOing, should be interpreted as
license for self-indulgence. Like accolades ought to be, the fulfilled
life is a consequence, a gratifying byproduct. It’s what happens when
you’re thinking about more important things. Climb the mountain not to
plant your flag, but to embrace the challenge, enjoy the air and behold the
view. Climb it so you can see the world, not so the world can see
you. Go to Paris to be in Paris, not to cross it off your list and
congratulate yourself for being worldly. Exercise free will and creative,
independent thought not for the satisfactions they will bring you, but for the
good they will do others, the rest of the 6.8 billion–and those who will follow
them. And then you too will discover the great and curious truth of the
human experience is that selflessness is the best thing you can do for
yourself. The sweetest joys of life, then, come only with the recognition
that you’re not special.
Because everyone is.
Congratulations. Good luck. Make for yourselves, please, for your
sake and for ours, extraordinary lives.
David McCullough